Channel Avatar

CCTV Vlog @UCFWKs2iy7mWZNSGCXcAM_kg@youtube.com

46K subscribers - no pronouns :c

Đây là kênh mới nhất của Chang Chang TV. Các video cũ các


Welcoem to posts!!

in the future - u will be able to do some more stuff here,,,!! like pat catgirl- i mean um yeah... for now u can only see others's posts :c

CCTV Vlog
Posted 2 weeks ago

Chúc các bác nghỉ Tết Độc lập vui vẻ nhé 😀

144 - 14

CCTV Vlog
Posted 3 weeks ago

CHƯƠNG 2.
VỊ THẦY TU BÍ ẨN.

Tiếng bước chân ồn ã rầm rập ngoài hành lang làm hắn tỉnh giấc. Từ từ mở mắt, thứ ánh sáng trắng trắng, dịu dịu lần lượt lan toả. Căn phòng trống trơn không có ai.

Hắn thử cử động thì thấy vướng vướng, lúc này mới để ý là trên người đang có một số dây rợ, khẽ nhúc nhắc đầu cố gắng nhìn kỹ hơn. Rõ đây là một căn phòng bệnh viện và có vẻ như hắn cũng không đến nỗi nặng, cánh tay đang được cố định để truyền nước và trên người chỉ có những vết thương ngoài da.

Tiếng bước chân vẫn rầm rập, căn phòng hắn đang nằm ở sát hành lang nên hắn nghe rất rõ.

“Chuyện gì thế nhỉ?” - Hắn tự hỏi.

Thực tế câu hỏi này khá ngớ ngẩn vì là bệnh viện thì các ca cấp cứu là thường xuyên, các y bác sĩ vội vàng như vậy cũng là bình thường, tuy nhiên không hiểu sao hắn cảm thấy bất an, trống ngực đập thình thịch và linh cảm cho hắn thấy có điều gì chẳng lành.

Đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa phòng bật mở, không khó để hắn nhận ra bác sĩ Vân, một người bạn từ thủa thiếu thời và cũng là một trong số rất ít người biết được thân phận thực sự của hắn. Bác sĩ Vân nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe.

Này Vân, tớ vẫn ổn - Hắn nhoẻn cười giơ giơ cánh tay bên kia lên.
Cậu thì nói làm gì - Vân khẽ tay gạt đi giọt nước mắt.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đi lại gần hắn, ghi ghi chép chép lại vài chỉ số vào cuốn sổ nhỏ. Trong lúc đó thì hắn nghi hoặc. “Cậu thì nói làm gì?”. Câu này có nghĩa lý gì đây? Chẳng lẽ không phải là hắn? Vân đang nói về điều gì đó khác chăng. Chơi với nhau quá lâu, giữa hắn và Vân còn chuyện gì mà không hiểu nữa chứ. Hắn trầm giọng xuống.

Cậu hãy nói thật với tớ đi.

Vân đang quay lưng về phía hắn, cô đặt cuốn sổ xuống bàn rồi bờ vai bỗng rung lên từng đợt. Cô không kìm nén nổi nữa, bưng mặt khóc. Giọng cô nấc lên không còn rõ tiếng.

Tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng làm cái nghề này. Lý tưởng gì chứ? Vì dân vì nước cái gì chứ?

Giọng Vân nghẹn lại. Lúc này hắn biết rõ ràng có chuyện gì rất khủng khiếp đang xảy ra rồi, hắn giật băng cái kim tiêm truyền nước ra khỏi tay khiến máu chảy ròng ròng. Hắn ngồi phắt dậy đi tới phía của Vân, đặt hai tay lên vai cô.

Có chuyện gì đã xảy ra?
Vân quay người lại, ôm chặt lấy hắn, hắn có thể cảm nhận rất rõ từng hàng nước mắt tuôn ra, thấm vào bộ đồ bệnh nhân khiến của hắn ướt sũng. Vân vẫn ghì lấy hắn nấc lên từng hồi.

Dù là chuyện gì cũng phải nói với tớ.

Hắn khẽ xoa nhẹ lưng của Vân, vỗ về cô. Lúc này hàng nước mắt của Vân tuôn ra mạnh hơn, xối xả hơn. Cô nói trong tiếng nấc nghẹn.

Đêm qua… Đêm qua… Đêm qua khi Lan đón Hạ Vy… Hạ Vy… Về thì…. Thì…

Vân không nói nổi nữa. Lan là em vợ của hắn, cũng như người mẹ thứ hai của Hạ Vy vậy, mẹ Hạ Vy thì đã mất ngay lúc sinh Hạ Vy, năm nay Hạ Vy mới 6 tuổi vừa vào lớp 1. Bình thường thì Hạ Vy vẫn sống với Lan vì thân phận của hắn không cho phép hắn có thể chăm nuôi Hạ Vy như những người cha bình thường.

Dù đã có linh cảm điều gì đó, tuy nhiên hắn là ai chứ? Là người được đào tạo, là người luôn phải giữ bình tĩnh trong mọi tình huống. Hắn vẫn nghiêm giọng.

Lan làm sao? Vy làm sao?

Vân nấc lên.

Lan mất rồi, Còn Vy.. Vy dự không qua khỏi.

Đôi chân hắn không còn nghe lời, khuỵu xuống. Người đỡ hắn lúc này lại chính là cô bạn thủa thiếu thời đang dàn dụa nước mắt. Dù đã được đào tạo, dù có được đánh giá là người có bản lĩnh số 1 trong cả thương trường và chiến trường, dù có là gì đi chăng nữa thì tin này với hắn như một cú đấm mạnh vào ngực. Hắn khuỵu rồi, nếu không phải Vân đang ghì chặt lấy hắn thì hắn đã nằm đó… Thoi thóp.

Thua. Thua rồi.

Hắn gầm lên, như một con hổ thức tỉnh, hai tay bóp mạnh vào vai Vân, nhìn Vân với đôi mắt trắng dã.

Vy ở đâu?

Rồi không cần Vân phải trả lời, hắn chạy ra cửa giật mạnh với một tiếng rầm thật lớn. Hành lang vẫn có những bệnh nhân với y tá ở đó sợ hãi nhìn hắn như nhìn một kẻ điên nép chặt vào tường.

Hắn chạy, chạy như điên mặc kệ những băng bó. Hắn chạy theo hướng tới khu cấp cứu và rất nhanh hắn đã thấy một phòng với nhiều bác sĩ đang đứng xung quanh một bệnh nhân với chằng chịt máy móc. Linh tính mách bảo hắn là đây rồi. Công chúa bé nhỏ của bố đây rồi.
Hắn cứ thế đạp cửa mà xông thẳng vào, mặc kệ những tiếng la ó của bác sĩ với tiếng kêu bảo vệ đến. Hắn quỳ xuống dưới giường bệnh.

Một cô bé thánh thiện đang nhắm nghiền mắt, các máy móc xung quanh cho thấy các chỉ số sinh tồn của cô đang rất yếu. Thế nhưng cô vẫn đó, có thứ gì đó toả ra từ cô khiến mọi người lại trở nên trật tự. Lúc này Vân đã chạy đến và ra hiệu cho các bác sĩ ra ngoài. Vị bác sĩ già nhìn Vân rồi lắc đầu. Ám chỉ điều gì đó mà có lẽ ai cũng hiểu.

Vân yên lặng đứng nhìn Hoàng Kiên, cô thấy anh cầm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Hạ Vy áp lên mặt mình. Vân nhìn thấy dòng nước mắt của Hoàng Kiên chảy ra, xuyên qua hai bàn tay một lớn một nhỏ. Dù lớn lên với nhau từ nhỏ nhưng đây mới là lần thứ 2 cô nhìn thấy Hoàng Kiên khóc, lần đầu là ngày mất của mẹ Hạ Vy, cũng là ngày sinh của Hạ Vy. Và lần này là lần của Hạ Vy. Nước mắt cô cũng chảy ra, cuốn đi lớp trang điểm khiến khuôn mặt cô trở nên nhem nhuốc.

“Bố đừng khóc, bố hát cho con nghe đi”

Không biết có phải những giọt nước mắt thấm qua tay làm Hạ Vy tỉnh lại hay không? Lúc này cô bé đã mở mắt, nhìn hắn với 1 tia tinh nghịch. Lần nào cũng thế cứ gặp bố là mọi chuyện của Hạ Vy đều bay biến hết, nhường chỗ cho niềm vui.

“Bố có lỗi với con” - Hoàng Kiên không buông tay của bé mà lặng lẽ dụi dụi vào mặt.

Cô bé mệt trở lại, muốn nói gì đó nhưng lại chỉ mấp máy môi, sau cùng cố hết sức nói cùng tiếng thở ra.

“Bố hát….”

Lại nói về chuyện hát. Giữa Hoàng Kiên và Hạ Vy có một sự kết nối đặc biệt, sự kết nối đó là bài hát “you are my sunshine”. Lúc đầu cũng chỉ vì gà trống nuôi con, Hạ Vy còn nhỏ cần phải hát ru, giai điệu bài hát thì nhẹ nhàng khiến Hạ Vy dễ chìm vào giấc ngủ. Nó có lẽ ám ảnh nên khi sau này thân phận nâng cao thì thời gian dành cho Hạ Vy cũng ít đi. Có lần Hạ Vy đi biểu diễn ở cung văn hóa quận, Hoàng Kiên có hứa sẽ đi coi vì là lần đầu tiên đi biểu diễn. Nhưng rút cục hắn vẫn đến muộn.

Hạ Vy ngóng trông hắn cả buổi, cô bé với giọng hát thiên thần bên cây đàn piano cố gắng nhìn về phía khán giả, cố gắng tìm kiếm một khuôn mặt thân quen. Để rồi sau ba lần MC nhắc cô mới tìm thấy một người đàn ông rắn rỏi, khâu tay phía tận sau khán đài, rõ ràng ông vừa đến, rõ ràng ông là bố của cô.

Hạ Vy với tuổi lên 5, hai hàng nước mắt chưa vội biểu diễn, cô cầm lấy micro và nói rằng bài hát này cô dành tặng bố của cô, người mà tình yêu lẫn lòng nhân ái đều dành cả cho cô con gái duy nhất của mình.

Bàn tay cô thánh thót trên những phím đàn

Giọng hát cô như hơi thở

Nó chứa đựng tình yêu

Sau cùng cô hoàn thành và thốt lên một điều:

“Bố ơi! Con yêu bố”

Cả khán đài lúc đó im bặt, sau câu của cô bỗng phút sau đứng cả dậy, những tràng pháo tay kéo dài tới tận 3p đồng hồ. Bố cô, Hoàng Kiên đang đứng lẫn phía sau đó, cô cảm nhận rất rõ. Trong trái tim của một đứa trẻ 5 tuổi còn có gì ngoài tỉnh yêu của nó với bố nó đâu.

Thế mà.. Giờ phút này nó muốn bố nó hát. Hát bài hát đó như những ngày nó mới chào đời, khát sữa. Để bố nó ôm nó trên vòng tay, lóng ngóng pha sữa, hâm sữa. Khi uống no rồi thì phải hát ru nó ngủ. Bài hát quen thuộc của hai bố con.

“You are my sunshine
My only sunshine
You make me happy
When skies are gray
You'll never know, dear
How much I love you
Please don't take my sunshine away
I'll always love you
And make you happy
And nothing else could come between
But if you leave me to allow another
You'll have shattered all of my dreams
….”
https://youtu.be/4Oc6PTtcthA?feature=...

Hoàng Kiên cỏn có thế làm gì khác. Hắn phải chiều ý muốn của con gái mình. Từng câu hát run rẩy thoát ra từ đôi môi của hắn, nó chứa đựng nỗi đau và sự thất vọng tột cùng. Nhưng hơn hết nó chứa tình yêu của hắn dành cho Hạ Vy. Nguồn sống của hắn, niềm vui và thú vui duy nhất của hắn. Hắn chả lẽ lại tiễn biệt cô bé lúc này.
Hạ Vy mới hơn 6 tuổi.
Màn hình cái máy theo dõi chỉ số sống lúc này dần biến thành một đường thẳng.
Hạ Vy nhắm nghiền mắt, cô đã đi xa rồi. Có thể cô đang bay lên cao và phía dưới cô nhìn thấy người đàn ông duy nhất của đời mình đang quỳ xuống dưới cái thân xác bé nhỏ với hàng đống dây nhợ bên người. Cô cười hay khóc không ai biết được.

(đọc đầy đủ chương 2 xin xem hướng dẫn phần comment)

49 - 6

CCTV Vlog
Posted 3 weeks ago

CHƯƠNG 1. 

Một nước nhỏ ở phía nam những năm đầu thế kỷ 21. Cuộc sống có vẻ tồi tệ đi khi mọi thứ giá cả đều tăng cao. Những thanh niên khóc ngất vì thu nhập của họ không biết bao giờ mới đủ mua một căn nhà trong khi người dân nhiều vùng miền thì lê những bước chân bệnh tật đi khắp nơi, khuôn mặt khắc khổ dường như đã cạn nước mắt khi đất đai là tài sản quý giá nhất, là kế sinh nhai của họ đã bị lấy đi, bị đền bù bằng một cái giá vô cùng rẻ mạt. Có người bị thu hàng ha đất, tuy nhiên khi nhận đền bù, số tiền họ không đủ để mua lại 10m2 dựng chòi ở để che nắng che mưa. Đành rằng GDP có thể tăng nhưng nhưng GDP tăng 1 thì nhiều thứ lại tăng gấp 10, cuộc sống vì thế mà càng thêm khốn cùng.

Tiếng kêu của họ ai nghe? 

Tiếng khóc của họ ai thấu? 

Khắp nơi là những tài phiệt với số tài sản lên tới hàng tỷ đô la, nhưng kỳ dị thay lại không có một sản phẩm, thương hiệu nào mang tầm thế giới, người ta mỏi mắt trông, người ta mỏi mắt kiếm tìm một thứ để tự hào, nhưng những gì vốn được khoe khoang, là chấn động toàn cầu khi ra thế giới lại là một thì bốc phét, khoác lác, tự sướng và khi đi thì hoành tráng, khi về thì kèn trống lặng im. 

Người ta muốn dựng xây một nền giáo dục tiên tiến, thế mà họ lại xây một thứ gì mà ngay cả con cái của họ họ cũng không muốn cho sử dụng cái sản phẩm ấy. Hầu hết đi ra nước ngoài, rồi khi trở về mang cái tư tưởng phương Tây trộn lẫn với cái tính đố kỵ, nhỏ nhen, tham lam của người Việt. Rồi lại trở thành những kẻ quan tham, bòn rút của cải quốc gia nhưng với quy mô công nghiệp của Tư bản, nhanh hơn, rộng hơn, tinh vi hơn. 

Ai ơi nhớ lấy câu này
Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan 

Câu thơ các cụ để lại đã hàng ngàn năm mà giờ đây, thời hiện đại. Những khuôn mặt của những người lính già đã chiến đấu, để lại một phần thân thể cho quốc gia mà giờ đây lại chưa bao giờ thấm thía đến thế, đau đớn đến thế. 

Có hội nghị, có lão thương binh mất cả hai chân, chột mắt, trong người còn vài mảnh đạn bom đã khóc rống lên rằng: Chúng tôi chiến đấu, hy sinh chưa từng đòi hỏi cái gì cả, chỉ mong rằng hòa bình con cháu sẽ yên ổn làm ăn.. 
Cụ nấc lên từng lời, phần sau không còn nghe rõ nữa, nhưng có người thì thảo bảo hình như lão ấy nói nếu những người lính biết trước như này thì liệu họ có còn bán mạng nữa không?

Hoàng Kiên, một doanh nhân nhưng cũng là một nhân viên Cục 2 mang hàm thượng tá miên man suy nghĩ. Đầu hắn dựa hẳn vào ghế, hai mắt nhắm nghiền. Cậu lái xe bao nhiêu năm nay hiểu rõ sếp của mình, khẽ nhấn nút bật bài hát hắn ưa thích.

“Hàng cây soi bóng in trên dòng sông
Dòng sông hiu hắt mênh mông buồn trông
Trút cô đơn trong cõi lòng
Hờn căm dâng theo con sóng
Ngọn sóng vút cao
Dẫu bao gian nguy không sờn…”

Còn mấy Đảng viên hiện nay còn giữ lý tưởng như Paven? - Hắn suy tư. 

Chiếc xe chậm rãi, đều đặn chạy qua những con đường thôn quê. Thật hiếm khi chỗ này hình như vẫn chưa có dự án, bên cạnh những khúc cua là những cánh đồng lúa đang màu xanh ngát. Thật yên bình. 

Hắn mở món quả của con gái, bên trong là hình ảnh xinh xinh của hai bố con. Đó là hình ảnh Hạ Vy thơm vào má của hắn. Bên trong là một tờ giấy với nét chữ mềm mại. 

“Con không biết tặng sinh nhật bố món quà gì đủ để diễn tả tình yêu của con đối với bố. Chính thế con in bức ảnh này ra để bố cho vào ví, mỗi khi mở ví ra bố sẽ nhìn thấy con và biết rằng lúc đó con sẽ thì thầm lời này bên tai của bố:
Con yêu bố rất nhiều”
Ký tên: Con của bố, Hạ Vy”

Hăn mỉm cười để tấm ảnh và bức thư vào túi trong của áo. Tiếng nhạc êm dịu, không khí trong lành nên hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ cũng được một lúc cho tới khi mơ hồ thấy cậu lái xe lẩm bẩm. 
• Mới đó mà sắp có bão. 

Đột nhiên một tiếng sấm nổ tung. Hắn choàng tỉnh nhìn ra cửa. Khung cảnh yên bình biến mất mà thay vào đó là một bầu trời tối sầm, mây đen vần vũ. Bầu trời như bị xé toạc bởi những tia sét sáng loà, cùng với đó là những tiếng sấm to nhỏ đì đùng khiến khung cảnh trở nên căng thẳng. 

Điện thoại hắn rung nhè nhẹ, một tin nhắn hiện lên màn hình

“A1 đã ra đi. Bảo trọng”

Hắn chạm vào tin nhắn, tin nhắn biến mất như từng tồn tại. Trái tim hắn đập thình thịch.

Cậu lái xe đột nhiên hét lên: 

“Thủ trưởng cẩn thận”

Bên ngoài mưa gió mịt mùng, một chiếc xe bồn lao nhanh về phía xe hắn từ phía ngang hông khi vừa vào giao lộ. Tiếng bánh xe rít lên rồi có một tiếng va chạm lớn, xe hắn như một hòn đá bị bay lên trời rồi lộn nhiều vòng như những cú nhảy santo. 

Có lẽ ông trời còn thương hắn nên thay vì đáp vào một tảng đá rất to thì chiếc xe sau những cú bay lộn lại chọn cho một mình một bãi ruộng sình lầy. Bản năng khiến hắn rất nhanh tháo dây an toàn cố đấm cửa kính xe rồi trèo ra. Cậu lái xe lúc này ngửa cổ ra phía sau, cú đâm quá mạnh khiến cả khối thép đè chặt dính vào người cậu, đã tắt thở. 

Hắn ứa nước mắt trong cơn mưa tầm tã. Trong những khoảnh khắc cuối cùng thì cậu ta đã quay xe để rồi điểm tiếp xúc trực tiếp của va chạm lại chính là vị trí cậu ấy chứ không phải ngang hông, vị trí ghế sau mà hắn đang ngồi. Nếu vậy thì người nằm đây là hắn chứ không phải cậu ta nữa. 

Nhưng lúc này đâu phải là lúc để đau buồn, Hắn biết mọi chuyện còn có thể tiếp tục đến rất nhanh nên ra sức chạy thục mạng. Mưa mỗi lúc một to, từng đợt từng đợt dội thẳng vào mặt hắn, bầu trời thì vẫn như một vũ điệu với những tia chói loà, sấm vẫn nổ từng tiếng to nhỏ cho một ngày bi thương.

“Ngày A1 đi rồi”.

—-------------

Hắn có thể nghe tiếng xèo xèo rồi một tiếng nổ lớn. Không cần quay đầu lại hắn cũng biết chiếc xe phát nổ rồi. Nước mắt của hắn hòa với từng giọt mưa chảy xuống miệng không rõ mùi vị. Hắn thầm nghĩ nếu không có cậu lái xe kịp đánh lái hứng trọn cú va chạm thì giờ này ngọn lửa kia mới là thứ đang thiêu đốt hắn. Tự nghĩ mình sẽ phải lo hết cho gia đình cậu lái xe, nhưng rồi lại chợt nhớ ra cậu lái xe giờ có còn ai đâu. Đi theo hắn từ lúc 20 tuổi tới giờ cũng đã gần 10 năm chưa bao giờ cậu ta đòi hỏi hắn lấy một câu, mọi việc công, riêng đều hoàn thành tốt, đặc biệt điều hắn hài lòng nhất là rất kiệm lời, thứ gì cần biết thì sẽ biết, thứ không cần biết thì sẽ không biết. 

Bàn tay hắn nắm chặt, vẫn chạy thục mạng. Có lẽ điều duy nhất hắn có thể làm cho cậu lái xe là phải đưa những KẺ KHÔNG NÊN NÓI TÊN ra ánh sáng. Chỉ có việc bắt chúng phải trả giá mới là thứ lễ vật tốt nhất đặt lên bàn thờ cậu lái xe. 

Không biết hắn chạy bao lâu, chỉ biết rằng khi hắn kiệt sức nằm xuống thì bấm một nút nhỏ dưới thắt lưng. Rồi mọi thứ mờ đi, ướt sũng. 

Rất nhanh sau đó có một chiếc xe biển đỏ chạy đến. Hai người lính trẻ nhanh chóng nhảy xuống khẽ lật hắn lại rồi la nhẹ một tiếng. Họ nhanh chóng đưa Hoàng Kiên lên xe. Chiếc xe cũng rất nhanh chóng vút đi trong tiếng sấm chớp đì đùng. 

Hoàng Kiên và cả họ nữa không ai để ý tới một nhân vật bí ẩn không một tiếng động im lặng quan sát họ từ phía sau hàng gạch, cách chừng vài trăm mét. Mà quả thực rất khó vì trời lúc này cũng xẩm tối, mưa và mây giăng kín bầu trời. Hắn lại mặc một bộ áo mưa màu đen với khẩu trang che gần kín khuôn mặt. 

Đôi mắt hắn khẽ lóe lên một tia nhìn ác độc. Hắn lẩm bẩm gì đó rùi lên chiếc xe máy gần đó chậm rãi rời đi theo chiều ngược lại.

CHƯƠNG 2. 
VỊ THẦY TU BÍ ẨN.

(đón đọc dưới comment)

103 - 22

CCTV Vlog
Posted 1 month ago

Vb này mà là thật thì khầy Wang của chúng ta đi hơi xa ạ...

186 - 37

CCTV Vlog
Posted 3 months ago

- Cái gì? Mày nói cái gì? Con mẹ nó chứ!
Vị trưởng ban ném mạnh cái điện thoại mà thư ký đưa cho vào tường vỡ tan nát. Chưa hả giận trưởng ban còn tiện thể đạp luôn bình hoa bên cạnh thở hổn hển.

Chưa xong, vị trưởng ban lại gạt tay khiến tất cả đồ vật trên bàn rơi xuống đất. Chiếc cốc vỡ choang cùng với tiếng đồ vật khác loảng xoảng, cột xoạt tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn không biết dùng ngôn từ gì để mô tả.

Thư ký im bặt, hai mắt trợn tròn. Dù rất kinh nghiệm với những tính khí thất thường của những sếp từng theo hầu. Tuy nhiên hơn hai năm theo vị trưởng ban thì đây là lần đầu tiên thấy vị trưởng ban vốn tính khí điềm đạm này nổi nóng, phản ứng dữ dội như thế nên không khỏi có chút bàng hoàng.

Nhưng rốt cục thư ký vẫn là thư ký, vẫn có những năng lực, kinh nghiệm nhất định. Sau một phút bàng hoàng thì cũng im lặng bóc lấy hai viên thuốc, bóc lấy chai nước im lặng.

Im lặng. Rút cục là im lặng. Có những lúc không nên nói bất cứ lời nào mới là giải pháp hoàn hảo nhất.

Vị trưởng ban giật lấy viên thuốc, chai nước tu mạnh một hơi. Tu xong ông ngả ra ghế sofa rồi lại ôm đầu.

Một hồi lâu xong. Mặt vị trưởng ban chuyển đổi liên tục. Hết đỏ gay rồi cuối cùng trở nên tái dại.

Ông thở dài, nhưng ngôn từ nặng nề.

- Ngu dốt, quả thật là ngu dốt

- Trúng kế, trúng con mẹ nó kế ly gián rồi.

Thư ký nhìn trưởng ban im lặng.

- Đúng là mấy thằng đần. Tự nhiên bôi mỡ cho kiến nó cắn. Vạch sườn cho dao nó đâm.

Ông ngước mắt lên như thư ký. Đôi mắt lúc này đã đỏ hoe.

- Sau sự kiện này sẽ có rất nhiều người rời bỏ hàng ngũ. Rời cũng không sao, về nhà cũng được, nhưng tham gia vào phe địch thì đúng là họa của Quốc gia.

- Thủ trưởng có cần em triệu tập cuộc họp? - Thư ký giờ này mới dám mở miệng.

Không cần - Trưởng ban uể oải đứng dậy đi ra phía cửa sổ kéo rèm.

Bằng lăng tím vẫn nở rộ, khoe sắc dưới trời nắng gắt 41 độ C.

Trích Quan đạo by Hoàng John.

349 - 48

CCTV Vlog
Posted 3 months ago

Các bác nào khỏe mạnh mà hiến được thì hiến nhé. Đang thiếu máu lắm đấy ạ :(

176 - 21

CCTV Vlog
Posted 3 months ago

Chân dung 2 người anh hùng tối qua

https://youtu.be/6DivrnaC4F8?si=9uoos...

347 - 30

CCTV Vlog
Posted 3 months ago

44 CÂU TRẢ LỜI VỀ VIỆC HỌC TU CỦA SƯ THÍCH MINH TUỆ .

1. Giữa tháng 7/2015, con đi làm vô tình nghe được Phật pháp. Con phát nguyện ăn chay ngày một bữa , tìm đọc kinh sách Phật và giữ giới trong 6 tháng.

2. Con thấy mục đích Phật dạy rất cao cả, nên con muốn đi tu và quyết định xuất gia.

3. Cha mẹ con lúc đầu không cho. Sau đó, thì cũng chấp thuận. Con được cha mẹ chia phần tài sản như các anh em trong nhà , nhưng con từ chối, con chỉ xin cha mẹ ký giấy cho con xuất gia thôi.

4. Lúc đầu tu học thì con không hiểu được gì nhiều. Con như người học lớp 1 , rồi học lớp 2, từ từ học lên nữa, người ta cũng chỉ cho con, con mới hiểu nhiều hơn.

5. Con học tu ở chùa một thời gian, có pháp danh là Thích Minh Tuệ. Sau đó, con thấy không hợp, nên con rời bỏ chùa, lên núi ẩn cư một mình trong hốc đá, hàng ngày đi khất thực.
Dù Phật không có nói, nhưng con chọn ngủ ngồi 3 năm rồi, không có nằm. Con ngủ ngồi là con muốn bỏ cái ngủ đi. Khi nào mệt quá thì ngồi dựa vào gốc cây hay bờ tường cũng được.

6. Sau thời gian ở một chỗ con thấy mình không có cơ hội xúc chạm để thử thách tham-sân-si, nên con quyết định bộ hành từ Nam ra Bắc, rồi ngược lại. Con không dám nói trước cho đến lúc nào thì con dừng.

7. Con muốn giữ lại pháp danh cũ, nên con nói tên con là Thích Minh Tuệ, thay vì nói tục danh con (là Lê Anh Tú).
Bình thường như con khi chưa phát tâm tu hành chánh đẳng , chánh giác thì không sao, nhưng khi phát tâm tu hành rồi thì đầy đủ các thứ đánh đập, chửi bới bệnh đau nó đến để thử thách lòng mình có vượt qua được không, có chiến thắng với 4 nổi khổ: sinh, già , bệnh, chết không. Ví dụ bệnh đau là cái đầu tiên vẫn đến để xem mình có sợ nó không.

8. Trước khi đi tu, con cũng có việc làm như bao người, nhưng con không hạnh phúc, bởi con tư duy thấy rằng cho dù ai có việc làm, có công chức, cuộc sống ổn định nhưng rồi cũng bệnh, cũng già và chết như nhau. Con sẽ giống họ.

9. Con muốn học những điều Phật dạy cao siêu, vi diệu, tối ưu , thiền định, trí tuệ , thoát được khổ đau, và an lạc hạnh phúc.

10. Phật bày như thế nào, con làm theo thế ấy, để có an lạc hạnh phúc, chứ không phải tự mình mà biết. Con chưa vào định được. Con còn đang học.

11. Con đi tu là để cầu giải thoát. Khi đắc đạo chánh đẳng, chánh giác, con mới đền đáp được công ơn cha mẹ.

12. Ngày nào con cũng xin ăn không quá một bữa cơm mỗi ngày để nuôi thân tu hành. Con không tích chứa để dành, hoặc xin thêm.

13. Con tuyệt đối không nhận tiền, vàng và vật phẩm của ai, dưới bất cứ hình thức nào.

14. Y áo con mặc được may từ vải con nhặt ở nghĩa địa, hay thùng rác ven đường.

15. Con không sử dụng y áo có màu giống với các tu sĩ, và nói mình ở chùa nào, vì con không muốn mượn hình ảnh để xúc phạm đến sư thầy và các nhà chùa. Người ta có thể nói con lợi dụng để lừa đảo, hay làm điều sai trái, làm ảnh hưởng đến họ.

16. “Bình bát” để nhận thức ăn là do con sửa chế từ nồi cơm điện người ta cho con. Đó không phải là “y bát” của quý sư thầy.

17. Đời là vô thường, sống nay chết mai đâu ai biết, nên con phải sớm đi tu, lỡ mai chết mất thân này thì con đâu còn cơ hội.

18. Có người hỏi con ngủ ở nghĩa địa có thấy gì không? (ma). Con nói không thấy cũng không đúng. Có khi con thấy bóng đen nào đó đi qua, nhưng không ảnh hưởng gì đến con thì con nói thấy hay không thấy cũng vậy.

19. Giờ đây con coi mọi người đều là anh em, cha mẹ con.

20. Trong lòng con không còn ích kỷ, thù hận. Con coi tất cả mọi người trong thế gian đều bình đẳng.

21. Giờ nếu anh có chửi con, con vẫn coi anh là bạn.

22. Người ta có đánh con, con vẫn chúc mọi điều tốt đẹp đến với họ.

23. Con nguyện ước chúc cho mọi người được hạnh phúc.

24. Mọi người không nên học bói toán , vì có cái đúng, cái không đúng. Đức Phật không có dạy xem bói. Hơn nữa, nếu họ tài giỏi thì họ đã bói cho họ rồi.

25. Thay vì học bói toán, mọi người nên học đạo đức, giới luật. Cố gắng giữ 5 giới: không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống bia rượu sẽ được hạnh phúc.

26. Việc giữ giới là quan trọng đầu tiên trong Giới-Định-Tuệ. Không giữ giới thì không tu được thành Phật.

27. Ăn chay mà giữ giới thì cũng thành đạt trong việc tu Phật được.

28. Người ta cho con chay, mặn có đủ. Khi ăn, con chọn thức ăn chay.

29. Mọi người đừng lạy con mà hãy lạy Phật - Pháp - Tăng.

30. Con không kêu gọi hay lập ê kíp đi theo quay phim con. Nhưng con cũng không xua đuổi họ.

31. Nếu họ vì quay phim con mà được lợi ích, thì con cũng chúc họ hạnh phúc.

32. Đối với con, ở đâu cũng là chùa. Nên con không quan trọng lý do vì sao chùa này mở cửa, chùa kia đóng cửa.

33. Con đi bộ, không đi xe, là để rèn luyện sức khoẻ.

34. Con đi chân trần là để cảm nhận được những gì ở phía dưới chân, mình có dẫm đạp lên các côn trùng, sinh vật không? Hơn nữa giày, dép mau hư hơn chân con.

35. Ai không có thứ gì đáng giá trên người, mới là hạnh phúc, vì họ không phải lo giữ gì cả.

36. Con không có gì hết nên con không sợ bị ai đánh đập hay giết mình để lấy của. Con không sợ chết, bởi con đâu có thứ gì tiếc uống, cần phải sống để giữ nó.

37. Có người hỏi con ngủ trong chòi lá, rừng cây lạnh lẽo, rét buốt làm sao ngủ ngon bằng ở phòng kín, chăn ấm, nệm êm? Con nói vẫn ngon, vì theo lời Đức Phật dạy ngủ ở đâu cũng ngon, nếu không có khởi tâm dâm dục.

38. Đọc chú đại bi phải có mục đích nào đó. Nếu vì muốn mình an ổn, cần phải đọc chú đại bi, ví dụ xua đuổi con quỷ chẳng hạn, thì mình cư xử ác với nó rồi. Con không muốn giành lấy chỗ ở hay sự an ổn của ai, (ví dụ của con quỷ) nên con không học chú đại bi.

39. Ai nói xấu con hay chửi mắng con thì con không giận họ và chúc họ may mắn. Ai nói tốt con hay khen tặng con thì con bình tâm, không để mình bị dính mắc vào ngã mạn, và con cũng chúc họ được hạnh phúc.

40, Nói tốt, nói xấu hoặc khen, chê con thì rồi cũng vậy. Nhưng con phát hiện ra 2 tâm trạng : người cho con thức ăn thì con thấy họ rất vui và hạnh phúc, còn người chửi con thì con thấy họ đỏ mặt không tự nhiên.

41.Con không phải là sư, là thầy gì cả. Con là công dân VN giống như mọi người thôi . Con chỉ muốn học tu. Con không có mục đích tuyên truyền hay rao giảng gì cả. Tất cả lời Phật dạy đều có trên mạng.

42. Khi nào con thành tựu được chánh đẳng chánh giác con mới giảng pháp cho mọi người được. Bây giờ người nào muốn học thì cứ lên mạng nghe giảng của các sư thầy. Kinh sách nào của Phật cũng đều có cả.

43. Những người tu hành, già cả hay nghèo khổ mình nên bố thí cho họ cơm ăn , y áo vật thực hay cái gì đó.
Những người sa ngã, ăn chơi, hư hỏng, mình bày cho họ đừng sát sanh, trộm cắp, sống lương thiện, giữ trọn 5 giới , đó là bố thí pháp.

44.Sáu năm qua con không là nhân sự ở chùa nào. Con không là Nam tông hay Bắc tông, cũng không phải là tu sĩ của GHPGVN, bởi con tự thấy đạo đức của con chưa đạt đến cảnh giới đó.

(Ngộ Trí Tâm, 19/5/2024-12/4 âl).

https://youtu.be/uGgSwaNKYQw?si=FjNm7...

223 - 30

CCTV Vlog
Posted 4 months ago

Các bác có thể vào fb fb.com/changchangtv nếu lỡ kênh bị sập ạ :(

244 - 21

CCTV Vlog
Posted 5 months ago

Theo các bác thì liệu Israel có trả đũa lại với Iran hay không?

https://youtu.be/e8CBgFvY9bk

56 - 21